Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng ngày ấy có một cô bé đã yêu anh không đắn đo, yêu anh bằng tất cả chân thành và ngốc nghếch. Cô bé ấy chưa bao giờ hối hận vì một lần được yêu dù cho anh đã không ít lần làm cô bé buồn, làm cô bé khóc.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi. Chắc anh cũng biết những vết xước trên da có thể lành lặn nhưng vết xước trong tim cứ ngày một nứt ra, đau nhói.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết em chẳng phải một cô bé mạnh mẽ lắm đâu, nhưng cũng chẳng yếu đuối đến mức chìm trong ủ rũ, đau buồn. Anh thấy rồi đó, em đã gạt nước mắt, đứng dậy và bước những bước vững vàng khi không có anh.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh sẽ tự hào vì em đã trưởng thành hơn trước. Em không còn là cô bé ngốc nghếch, “mít ướt” ngày xưa, không còn để cảm xúc trong tim chi phối. Em đã biết mỉm cười mỗi khi vấp ngã và biết xoa dịu trái tim bé nhỏ mỗi khi nó tổn..
Hồi hôm tôi đưa lên page của mình bài “Dạy chồng kiểu S.M.A.R.T”. Là vui vui kiểu chồng đần lắm, muốn gì cứ nói huỵch toẹt ra. Đại loại là muốn nhàn thân thì đừng quanh co chờ đợi. Ấy thế mà có chị nọ nhảy vào mắng tôi té tát. Rằng phụ nữ chúng tôi đã khổ sở trăm bề rồi. Vừa làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, làm ô sin, làm bồ, làm nhân viên… Giờ sao anh còn bắt chúng tôi làm giáo viên dạy chồng nữa?
Thật, tôi bật cười vì chắc chị có thói quen đọc tít rồi giật đùng đùng lên ngay. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Hình như là thế, rất nhiều phụ nữ đang coi làm vợ là một thứ cực nhọc. Bởi họ lỡ cưới phải những ông chồng vô tâm. Nhưng cũng có bao nhiêu người phụ nữ đang tự làm mệt mình vì những suy nghĩ tiêu cực???
Là những người từ nhỏ đã phải làm việc nhà vì “con gái con đứa phải biết làm việc nhà không mai này lấy chồng nhà chồng nó đá đít ra khỏi cửa”. Câu cửa miệng ấy bao nhiêu ông bố bà mẹ đã nói với con gái mình? Trong khi lũ con trai thì vẫn được cha mẹ nhẹ nhàng, bao dung: Ôi dào, con trai m..
Mẹ luôn muốn nhắc con rằng, sống trong cuộc đời này chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai. Con cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc nhất, toại nguyện nhất và chỉ cần ghi nhớ đừng vì hạnh phúc nhất thời mà tự làm tổn thương cả đời. Thiên hạ ngoài kia ồn ào, miệng lưỡi thế gian thì lắm nhưng rồi theo thời gian cũng chìm vào lãng quên. Không cần vì ai để mà tự huyễn hoặc cuộc đời để rồi khi đối diện với bản thân con lại thấy xấu hổ và khóc thầm. Điều đó thật vô nghĩa.
Mẹ luôn muốn con ghi nhớ, cuộc sống không chỉ màu hồng với nến, hoa hồng và những lời mật ngọt. Chúng ta cần phải no bụng, ngủ trên chiếc giường êm và có chốn đi về. Nhưng để làm được điều đó con phải độc lập và trưởng thành. Hãy trau dồi kiến thức và tạo dựng một quỹ tài chính cho riêng mình. Để con có thể mua một đôi giầy thời thượng, xa xỉ với chiếc váy đắt tiền, thoả mãn với những sở thích của con mà không bị phụ thuộc vào ai khác.
Làm phụ nữ, xinh đẹp là nữ trang nhưng phẩm hạnh mới là cốt cách. Nên hãy t..
Bước trên đường, cô nhớ dáng ai đó nhẹ nhàng thân thương nở nụ cười thật tươi, cô mường tượng về cái nắm tay đầy cảm xúc.. Và cô nhớ mùi thơm của hoa đồng nội khiến lòng cô xao động. Và cô ước, giá như thời gian quay ngược, cô sẽ lại cùng anh chạy nhảy giữa cánh đồng bạt ngàn sắc màu ấy.
Anh – một chàng trai từ phương trời xa xôi với bao hoài bão, một người con trai trẻ tuổi với khát khao đến những vùng đất mới. Niềm đam mê của anh đã đưa hai người đến bên nhau, bình dị và nhẹ nhàng giữa chốn thôn quê bát ngát núi rừng. Như một thứ nhân duyên kỳ diệu, ngay từ ánh mắt đầu tiên giao nhau, hai con tim cùng xao động thổn thức. Anh chàng nhiếp ảnh gia với nụ cười ấm áp đã làm lay động trái tim cô nàng thiếu nữ mộng mơ chốn núi rừng.
Anh và cô – cả hai cùng nhau vẽ lên câu chuyện tình yêu ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy sớm tan biến, bởi nhiệt huyết tuổi trẻ một lần nữa thúc giục anh bước tiếp, kéo anh tuột ra khỏi vòng tay yếu đuối của cô. Cô luôn hiểu rằng, anh – giống ..
Chị không phải một tiểu thư con nhà quyền quý, nhưng từ nhỏ, vì chị hay ốm yếu, kén ăn, nên cả nhà đều chiều chuộng. Cho đến lúc lấy chồng, chị vẫn không ăn nổi một miếng thịt mỡ, và cứ gia cầm là chị phải bỏ da.
Lấy chồng, do chồng là độc đinh nên chị cũng đồng ý sống cùng bố mẹ chồng. Chị nghĩ cứ sống biết điều, biết quan tâm, chia sẻ thì dù mẹ chồng khó tính đến mấy rồi cũng sẽ hòa hợp được thôi.
Bữa cơm đầu tiên khi chị về làm dâu, chị không phải nấu, nhưng lại có món gà luộc. Chị cũng vô tư ngồi xuống ăn. Mẹ chồng chị gắp cho chị miếng thịt gà, theo thói quen, chị bóc da bỏ đi, bà chép miệng thở dài. Bà bảo là phụ nữ phải biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình, không thể hoang phí như thời còn con gái. Ban đầu chị không hiểu ý, nhưng đến khi chị bỏ miếng da thứ hai đi thì bà bảo, con không ăn được da thì đưa mẹ ăn, bỏ đi như thế phải tội. Mẹ chồng nói thế làm sao chị dám bỏ da vào bát của bà, đành nhắm mắt, nhắm mũi ăn. Chồng chị ngồi cạnh cũng không nói gì.
Lần sau nhà làm ngan,..
Cuộc đời vốn dĩ là thế, tôi chưa bao giờ muốn nàng tổn thương, tôi chỉ mong em luôn vui vẻ, nụ cười luôn ở trên môi là hạnh phúc lắm rồi.
Chúng tôi rời rạp sau suất chiếu cuối ngày, nàng bảo chưa bao giờ xem bộ phim nào hay đến vậy.
“Nhưng phim kinh dị mà, em không sợ à?”
“Ơ thế á, em nhìn anh suốt cả hai tiếng trong rạp, thấy anh chăm chú vào phim nên em nghĩ nhất định nó phải hay.”
“Rạp tối thế có nhìn rõ mặt anh đâu?”
“Ngay cả khi nhắm mắt lại em vẫn thấy anh cơ …”
“Thế em nhắm mắt thử đi”.
Một, hai, ba, tôi vỗ mông nàng rồi vụt nhanh đi mất. Nàng vẫn đứng yên đấy, chẳng cần chạy đuổi, chẳng cần gọi tên tôi, chỉ nhẹ nhàng hạ giọng:
“Em giận đấy!”
Thế là thằng người vừa được cơn háo thắng chưa kịp vui đủ 5 giây, lại phải quay ngược lại ngay để nắm tay đưa nàng về. Tôi bảo nàng hay dỗi như trẻ con. Nàng gật gù ừ tại có người đàn ông tử tế ở bên, nên thôi cả đời nàng chẳng phải lớn.
Đã từng có lần, nàng nhắn: “Hôm qua em mơ, thấy anh tự dưng bỏ em đi đâu mất. Anh ôm theo c..
Thiếu tin tưởng lẫn nhau: Lúc mới yêu có thể họ vẫn dành trọn niềm tin cho nhau. Song cùng với thời gian, khi mỗi người ngày càng có nhiều mối quan hệ trong xã hội, khi đã hiểu rõ về nhau hơn, họ không còn tin tưởng 100% về nhau nữa. Chính vì thế, muốn duy trì tình yêu vững bền, không có cách nào khác là bạn phải hết lòng tin tưởng vào người mình yêu thương.
Cảm giác bất an: Từ việc đánh mất sự tin tưởng lẫn nhau, nhiều cặp đôi dần rơi vào trạng thái bất an trong chính mối quan hệ của mình. Và đây cũng là một trong những lý do khiến tình yêu đổ vỡ. Cảm giác bất an xuất hiện khi bạn vừa nghi ngờ người mình yêu và thiếu tự tin vào bản thân.
Cảm giác cô đơn: Thông thường khi yêu lâu các cặp đôi sẽ dần lười trò chuyện với nhau hơn. Họ không còn quan tâm tới những điều nhỏ nhặt của người kia nên rất nhiều người dù có người yêu nhưng luôn cảm thấy cô đơn.
Chính vì thế, nếu tình yêu của bạn đã quá lâu năm thì bạn phải trò chuyện với đối phương ít nhất một lần mỗi ngày. Nếu không, cảm giác ..
Có những người mắc phải sai lầm một đến hai lần và họ cố tìm mọi cách để thoát ra, nhưng không thể. Đơn giản vì họ không tin vào bản thân mình, họ không nghĩ rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.
Có những người cứ ngộ nhận, luôn lưỡng lự trước mọi việc nên vô tình họ tự đánh giá thấp chính bản thân mình. Đến một lúc nào đó những người xung quanh sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của họ, họ bị lãng quên.
Có những người cảm thấy họ chưa hoàn hảo, họ không là ai trong cuộc đời nên họ luôn sống trong sự luẩn quẩn. Có những người luôn huyễn hoặc, mình chỉ đáng giá khi đạt được sự thành công vang dội trong công việc, cuộc sống… Hãy nhớ, “đòi hỏi” bản thân những điều quá sức tưởng tượng để rồi không sống với hiện tại, bỏ quên quá khứ, đến một lúc nào đó chúng ta sẽ đánh mất cả tương lai.
Nhưng cũng có một số người bị đối xử bất công, rồi bị xem thường, bị hiểu lầm… vậy mà họ vẫn luôn tự nói với mình rằng: “Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Coi như là thử thách đi”. Thế nên họ vẫn vượt q..
Không giống như “Dùng tình yêu với vợ để dạy con” mà tôi đã biên hôm trước, phụ nữ dùng tình yêu với chồng để dạy con khác lắm! Khác là bởi phụ nữ nào cũng đầy ắp tình yêu với chồng nhưng chồng thì vô tâm, hờ hững, khô khan. Thậm chí, nhiều người chồng theo thời gian tự bào mòn đi tình yêu của vợ dành cho mình bởi những tổn thương anh ta đã gây ra cho vợ. Thế nên, ngày cưới, tình yêu đầy ắp mà thời gian trôi đi, nhiều người vợ giờ nghĩ đến chồng chỉ còn là những tiếng thở dài, trái tim trống rỗng.
Nên nói rằng dùng tình yêu với chồng để dạy con thật khó nếu như người chồng ấy đã không còn xứng đáng với tình yêu của người vợ, đã khiến người vợ không còn thiết tha, không còn hy vọng, không còn muốn nỗ lực…
Nhưng. Nhưng nếu bạn nghĩ đến con, muốn con mình hạnh phúc và học được điều gì đó từ bạn, hãy yêu chồng mình thêm một lần nữa được không?
Là cho cuộc hôn nhân của bạn thêm một lần nữa có thể hạnh phúc. Là sửa chữa lại những hư hỏng, làm mới lại cuộc hôn nhân này. Không bao giờ là qu..
Đôi khi, anh là một tia nắng ấm áp trên triền cát trắng ngàn năm chịu sự bào mòn của sóng nước trập trùng. Đôi khi, anh còn là tảng băng trôi vĩnh hằng với ba phần nổi, bảy phần chìm, lênh đênh trên biển Bắc xa xôi giá lạnh.
Tôi có thể bước hàng triệu bước, có thể chịu đựng hàng tỷ lần chân mỏi để mãi tìm kiếm anh nơi xứ lạ, dưới cùng một vầng mặt trời chói lòa nhưng hương vị ấm áp lại rất ư khác biệt. Tôi vỡ òa hạnh phúc khi nhìn thấy anh từ trên đỉnh núi cao sương trắng nắng vàng với màu hoa đỏ lòa xòa ẩn hiện. Có đôi lần, tôi reo lên trong niềm hân hoan vô hạn khi thấy bóng dáng anh thấp thoáng dưới tán lá xanh của đại ngàn bất tận. Và cũng chính tôi, có đôi lần để tim mình lạc mất một nhịp đập hụt hẫng vào cuộc đời hư ảo. Anh rực rỡ là thế, tráng lệ là thế, dường như anh là mãi mãi, là bất tận, là vĩnh cửu,… nhưng tôi chỉ là một kiếp phù du. Vậy nên, tôi luôn băn khoăn mãi một điều, chỉ một điều thôi: nếu còn duy nhất một ngày để sống, anh sẽ làm gì?
Tôi có thể nghe thấy tiếng an..