Cuộc đời như thước phim quay chậm, đủ để ta kịp nhìn lại tất cả những điều đã qua bằng những miên man huyền ảo, mơ hồ.
Đêm nghe tiếng mưa rơi, thao thức nghe lòng mình lắng lại. Cơn mưa đầu mùa thu. Mưa rả rích trên mái che, từng giọt đều như mùa gieo hạt.
Bức tường nghiêng nghiêng với những khuôn hình loang lổ. Khung cửa sổ im lìm với những vết ố xám xịt màu thời gian. Có phải là đời mình – tuổi 60 với bộn bề những buồn, vui, sướng, khổ… khi tất cả những gương mặt người đều nhạt nhòa như những tiếng mưa đêm?
Giọt thời gian buồn lặng, căn phòng bỗng cô đơn. Thèm sợi khói ngoằn nghoèo từ ly cà phê trên một quán cóc của Hà thành. Những buổi chiều buồn lặng bỗng lướt qua trí nhớ. Đâu rồi ánh mắt, nụ cười, hơi thở nơi em? Cuộc sống xô bồ khiến những phút giây của ngày đã qua bỗng trở thành xa quá.
Mưa! Chợt suy tư nhiều hơn về xúc cảm đã qua, về những bước chân người đã đến, đã đi và những tâm hồn còn ở lại. Chợt nhớ ánh mắt đầu tiên, nụ hôn đầu tiên; chợt thèm hơi ấm từ một vòng tay ôm ghì, xiết chặt. Muốn được ký gửi đời mình vào nỗi nhớ không tên…
Cuộc đời ưu ái còn giữ lại cho mình dư vị mặn chát của những giọt nước mắt hay cái vời vợi của những nỗi đau. Hạnh phúc đã thuộc về quá vãng. Ta nén tiếng thở dài như nén chính những đau thương mà đời đưa đẩy tới và đã từng xé toạc mảnh hồn ta.
Mưa vẫn không ngừng rơi tí tách, như chính lòng ta đang rơi, từng nhịp chầm chậm, đều đều. Bỗng có tiếng gọi từ nơi góc khuất của tâm hồn vọng tới, day dứt, ngẹn ngào. Cuộc đời như thước phim quay chậm, đủ để ta kịp nhìn lại tất cả những điều đã qua bằng những miên man huyền ảo, mơ hồ.
Phong Anh