Đôi khi những quan tâm lo lắng bất chợt kéo hai con người xa lạ xích lại gần nhau, nhưng biết gọi tên thứ tình cảm đột ngột nảy nở đó là gì. Là yêu? Là thương? Hay chỉ là sự đồng cảm giữa những con người cô đơn giữa cuộc đời rộng lớn?
Cứ ngỡ rằng chỉ cần nắm tay nhau là mọi khoảng cách đều không còn tồn tại nữa, hóa ra em đã sai… Chỉ cần ngoảnh mặt đi, đôi tay khẽ buông lơi thì trái tim cũng chẳng thể chung lối. Là vì yêu thương kia chưa đủ đầy, là vì em, vì anh hay vì cuộc đời xô đẩy? Hóa ra sau tất cả, ta chẳng là gì của nhau.
Đêm nay, em gói gọn yêu thương kia vào lòng, tự ôm trái tim lạnh giá rồi nức nở chẳng ai hay. Em biết là do mình ảo vọng quá nhiều, em biết có những thứ không thuộc về mình cũng chẳng nên cố gắng nắm lấy. Hụt hẫng, đau xót nhưng biết phải làm sao? Chúng ta không hiểu nhau, chúng ta chẳng thể bước chung trên một con đường cũ.
Anh có từng thật lòng yêu em không? Trái tim anh giờ ở nơi nào rồi? Nếu mất đi em, liệu anh có đau đớn như em lúc này?
Anh ấm áp nhưng chẳng bao giờ nói ra những lời mật ngọt. Em luôn đinh ninh em là duy nhất trong trái tim anh. Em luôn ích kỉ cho rằng ngoài em ra, anh chẳng thể yêu thương thêm người con gái nào khác. Hóa ra bao tháng ngày kia cũng chưa đủ để hai trái tim cùng chung nhịp đập, chưa đủ để hai con người xa lạ thấu hiểu nhau thật lòng. Em vẫn là em, anh vẫn là anh, chỉ là yêu thương kia quá xa vời, dẫu cố vươn tay thế nào cũng chẳng thế chạm tới…
Những ngày thành phố mưa rơi, nỗi buồn heo hắt len lỏi vào lòng chợt thấy hoang mang vô định. Giờ này, anh có nhớ đến em hay không, giờ này nơi anh có mưa nhiều? Anh đi rồi, chẳng hề bận tâm nơi này chỉ một mình em chơi vơi trong nỗi nhớ. Anh đi rồi, vội vàng mà chẳng nói với em nửa lời. Những cái ôm thật chặt, những lời quan tâm săn sóc, ánh mắt yêu thương, nụ cười hiền ấm áp… cùng anh đi mãi xa rồi.
Ừ, bởi vì, mình chẳng là gì của nhau. Bởi vì, chúng ta là những con người cô đơn đi ngang qua đời nhau, vô tình gặp gỡ rồi hóa vào hư không như bọt biển…
Thu Hiền