Đôi khi những quan tâm lo lắng bất chợt kéo hai con người xa lạ xích lại gần nhau, nhưng biết gọi tên thứ tình cảm đột ngột nảy nở đó là gì. Là yêu? Là thương? Hay chỉ là sự đồng cảm giữa những con người cô đơn giữa cuộc đời rộng lớn?
Cứ ngỡ rằng chỉ cần nắm tay nhau là mọi khoảng cách đều không còn tồn tại nữa, hóa ra em đã sai… Chỉ cần ngoảnh mặt đi, đôi tay khẽ buông lơi thì trái tim cũng chẳng thể chung lối. Là vì yêu thương kia chưa đủ đầy, là vì em, vì anh hay vì cuộc đời xô đẩy? Hóa ra sau tất cả, ta chẳng là gì của nhau.
Chờ một tình yêu đích thực. Ảnh minh họa. Đêm nay, em gói gọn yêu thương kia vào lòng, tự ôm trái tim lạnh giá rồi nức nở chẳng ai hay. Em biết là do mình ảo vọng quá nhiều, em biết có những thứ không thuộc về mình cũng chẳng nên cố gắng nắm lấy. Hụt hẫng, đau xót nhưng biết phải làm sao? Chúng ta không hiểu nhau, chúng ta chẳng thể bước chung trên một con đường cũ.
Anh có từng thật lòng yêu em không? Trái tim anh giờ ở nơi nào rồi? Nếu mất đi em, liệu anh..
Một bạn hỏi tôi “Em thấy người yêu em vẫn online, vẫn hoạt động bình thường nhưng chẳng bao giờ liên hệ với em”.
Em ạ, người ta online nhưng không liên lạc tức là người ta không muốn liên lạc không muốn nói chuyện với em, người ta nhớ em người ta sẽ tìm mọi cách để kết nối vì người ta sợ mất em.
Trong đời mỗi chúng ta có phải đều sẽ có một người như vậy không? Lúc ban đầu thắm thiết vô cùng, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng có thể nói với nhau, dần dần trở nên không có gì để nói. Lúc ban đầu chỉ cần một đề tài nhỏ cũng có thể nói miên man bất tận, giờ đây muốn nói với nhau một câu cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, tin nhắn gõ rồi lại xóa…
Những tiếng vui cười, những giây phút bên nhau mới như ngày hôm qua. Cùng nhau thưởng hoàng hôn rồi ngắm ánh sao trời, cùng nhau đón mùa xuân, đi qua mùa hạ, rồi thu rồi là đông giá buốt.
“Có tình yêu vượt qua mùa đông, gục chết sau đêm..
Cuộc đời như thước phim quay chậm, đủ để ta kịp nhìn lại tất cả những điều đã qua bằng những miên man huyền ảo, mơ hồ.
Đêm nghe tiếng mưa rơi, thao thức nghe lòng mình lắng lại. Cơn mưa đầu mùa thu. Mưa rả rích trên mái che, từng giọt đều như mùa gieo hạt.
Bức tường nghiêng nghiêng với những khuôn hình loang lổ. Khung cửa sổ im lìm với những vết ố xám xịt màu thời gian. Có phải là đời mình – tuổi 60 với bộn bề những buồn, vui, sướng, khổ… khi tất cả những gương mặt người đều nhạt nhòa như những tiếng mưa đêm?
Giọt thời gian buồn lặng, căn phòng bỗng cô đơn. Thèm sợi khói ngoằn nghoèo từ ly cà phê trên một quán cóc của Hà thành. Những buổi chiều buồn lặng bỗng lướt qua trí nhớ. Đâu rồi ánh mắt, nụ cười, hơi thở nơi em? Cuộc sống xô bồ khiến những phút giây của ngày đã qua bỗng trở thành xa quá.
Tiếng mưa rơi hay tiếng lòng minh đang thổn thức, nhớ thương. Ảnh minh họa. Mưa! Chợt suy tư nhiều hơn về xúc cảm đã qua, về những bước chân người đã đến, đã đi và những tâm hồn còn ở lại. Ch..
Nỗi đau tột cùng trong quá khứ
Miền sinh ra ở vùng sơn cước, bố mẹ nghèo lam lũ quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Năm cấp 3 đang học dưới trường huyện, mẹ cô bỗng gọi điện thông báo “bố con đã qua đời, chị em con nhanh về còn gặp mặt bố”. Miền nghe tin òa khóc nức nở rồi gọi điện cho đứa em gái cùng bắt xe chạy về bên bố.
Gặp được đàn con, bố Miền trút hơi thở cuối cùng than thản. Miền tin là bố đã mãn nguyện bởi mơ ước của ông là các con đều biết chữ, nhưng giờ đứa nào cũng lên cấp 3, không những thế còn học giỏi nhất nhì trường huyện.
Thực hiện tâm nguyện của bố, những năm sau Miền học rất giỏi và đỗ đại học ra Hà Nội. Đứng giữa thủ đô, Miền thấy không khí thật ồn ào, náo nhiệt, những chiếc xe hơi bóng loáng chạy qua như trêu ngươi sự tò mò của Miền.
Hiểu được nỗi cơ cực của mẹ và để có tiền nuôi em, Miền đã phấn đấu học tập thật tốt, ngoài ra cô còn tham gia làm thêm tại căng tin của trường. Vì Miền xinh đẹp nổi bật nên cô được rất nhiều chàng trai chú ý, trong đó có ..
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà người ta cứ hay gặp nhau vào mùa trở gió, có lẽ là mùa dễ khiến những trái tim khô cằn được hồi sinh.
Ngại ngùng bẽn lẽn đi bên người đàn ông lắm vết sạn sần, cô gái bé nhỏ nhìn theo dấu chân anh in trên bóng đèn đường đã tắt, đôi tay nhỏ bóp nghẹt trái tim thổn thức rằng mình đã yêu. Còn anh, người đàn ông đã bị vẻ thơ ngây của cô đánh gục, lững thững lê chân chờ cô tới với một cái ôm vội vã phía sau, đôi tay thô ráp bóp nghẹt lồng ngực ngỡ ngàng nhận ra anh yêu cô ấy.
Họ, không ai nói với ai nửa lời, cứ thế lang thang trên con đường dài heo hút… Và liệu trong số chúng ta, đã có ai dám sống và cháy hết đam mê của thanh xuân vì chữ Yêu?
Từng ồn ào, từng mê say từng nghĩ thế giới này chỉ cần có nhau là đủ, nhưng khi đời ném vào mặt chúng ta cả tá những trách móc và hồ nghi thì yêu cũng chỉ giống như một mảnh đất cằn mấy mùa khô hạn.
Từng chung sống, từng mơ về một cái kết hoàn mĩ nhưng khi những cái tát và những lời miệt thị được sinh ra trong những cuộc cãi v..
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng ngày ấy có một cô bé đã yêu anh không đắn đo, yêu anh bằng tất cả chân thành và ngốc nghếch. Cô bé ấy chưa bao giờ hối hận vì một lần được yêu dù cho anh đã không ít lần làm cô bé buồn, làm cô bé khóc.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết rằng quyết định rời xa anh khó khăn đến thế nào. Đôi mắt ngấn nước, bờ vai run run và những tiếng nấc nghẹn ngào, em quay mặt đi. Chắc anh cũng biết những vết xước trên da có thể lành lặn nhưng vết xước trong tim cứ ngày một nứt ra, đau nhói.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh biết em chẳng phải một cô bé mạnh mẽ lắm đâu, nhưng cũng chẳng yếu đuối đến mức chìm trong ủ rũ, đau buồn. Anh thấy rồi đó, em đã gạt nước mắt, đứng dậy và bước những bước vững vàng khi không có anh.
Nếu anh từng yêu em, hẳn anh sẽ tự hào vì em đã trưởng thành hơn trước. Em không còn là cô bé ngốc nghếch, “mít ướt” ngày xưa, không còn để cảm xúc trong tim chi phối. Em đã biết mỉm cười mỗi khi vấp ngã và biết xoa dịu trái tim bé nhỏ mỗi khi nó tổn..
Hồi hôm tôi đưa lên page của mình bài “Dạy chồng kiểu S.M.A.R.T”. Là vui vui kiểu chồng đần lắm, muốn gì cứ nói huỵch toẹt ra. Đại loại là muốn nhàn thân thì đừng quanh co chờ đợi. Ấy thế mà có chị nọ nhảy vào mắng tôi té tát. Rằng phụ nữ chúng tôi đã khổ sở trăm bề rồi. Vừa làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, làm ô sin, làm bồ, làm nhân viên… Giờ sao anh còn bắt chúng tôi làm giáo viên dạy chồng nữa?
Thật, tôi bật cười vì chắc chị có thói quen đọc tít rồi giật đùng đùng lên ngay. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Hình như là thế, rất nhiều phụ nữ đang coi làm vợ là một thứ cực nhọc. Bởi họ lỡ cưới phải những ông chồng vô tâm. Nhưng cũng có bao nhiêu người phụ nữ đang tự làm mệt mình vì những suy nghĩ tiêu cực???
Là những người từ nhỏ đã phải làm việc nhà vì “con gái con đứa phải biết làm việc nhà không mai này lấy chồng nhà chồng nó đá đít ra khỏi cửa”. Câu cửa miệng ấy bao nhiêu ông bố bà mẹ đã nói với con gái mình? Trong khi lũ con trai thì vẫn được cha mẹ nhẹ nhàng, bao dung: Ôi dào, con trai m..
Mẹ luôn muốn nhắc con rằng, sống trong cuộc đời này chẳng có ranh giới hoàn toàn nào cho việc đúng hay sai. Con cứ làm gì con cảm thấy hạnh phúc nhất, toại nguyện nhất và chỉ cần ghi nhớ đừng vì hạnh phúc nhất thời mà tự làm tổn thương cả đời. Thiên hạ ngoài kia ồn ào, miệng lưỡi thế gian thì lắm nhưng rồi theo thời gian cũng chìm vào lãng quên. Không cần vì ai để mà tự huyễn hoặc cuộc đời để rồi khi đối diện với bản thân con lại thấy xấu hổ và khóc thầm. Điều đó thật vô nghĩa.
Mẹ luôn muốn con ghi nhớ, cuộc sống không chỉ màu hồng với nến, hoa hồng và những lời mật ngọt. Chúng ta cần phải no bụng, ngủ trên chiếc giường êm và có chốn đi về. Nhưng để làm được điều đó con phải độc lập và trưởng thành. Hãy trau dồi kiến thức và tạo dựng một quỹ tài chính cho riêng mình. Để con có thể mua một đôi giầy thời thượng, xa xỉ với chiếc váy đắt tiền, thoả mãn với những sở thích của con mà không bị phụ thuộc vào ai khác.
Làm phụ nữ, xinh đẹp là nữ trang nhưng phẩm hạnh mới là cốt cách. Nên hãy t..
Bước trên đường, cô nhớ dáng ai đó nhẹ nhàng thân thương nở nụ cười thật tươi, cô mường tượng về cái nắm tay đầy cảm xúc.. Và cô nhớ mùi thơm của hoa đồng nội khiến lòng cô xao động. Và cô ước, giá như thời gian quay ngược, cô sẽ lại cùng anh chạy nhảy giữa cánh đồng bạt ngàn sắc màu ấy.
Anh – một chàng trai từ phương trời xa xôi với bao hoài bão, một người con trai trẻ tuổi với khát khao đến những vùng đất mới. Niềm đam mê của anh đã đưa hai người đến bên nhau, bình dị và nhẹ nhàng giữa chốn thôn quê bát ngát núi rừng. Như một thứ nhân duyên kỳ diệu, ngay từ ánh mắt đầu tiên giao nhau, hai con tim cùng xao động thổn thức. Anh chàng nhiếp ảnh gia với nụ cười ấm áp đã làm lay động trái tim cô nàng thiếu nữ mộng mơ chốn núi rừng.
Anh và cô – cả hai cùng nhau vẽ lên câu chuyện tình yêu ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy sớm tan biến, bởi nhiệt huyết tuổi trẻ một lần nữa thúc giục anh bước tiếp, kéo anh tuột ra khỏi vòng tay yếu đuối của cô. Cô luôn hiểu rằng, anh – giống ..
Chị không phải một tiểu thư con nhà quyền quý, nhưng từ nhỏ, vì chị hay ốm yếu, kén ăn, nên cả nhà đều chiều chuộng. Cho đến lúc lấy chồng, chị vẫn không ăn nổi một miếng thịt mỡ, và cứ gia cầm là chị phải bỏ da.
Lấy chồng, do chồng là độc đinh nên chị cũng đồng ý sống cùng bố mẹ chồng. Chị nghĩ cứ sống biết điều, biết quan tâm, chia sẻ thì dù mẹ chồng khó tính đến mấy rồi cũng sẽ hòa hợp được thôi.
Bữa cơm đầu tiên khi chị về làm dâu, chị không phải nấu, nhưng lại có món gà luộc. Chị cũng vô tư ngồi xuống ăn. Mẹ chồng chị gắp cho chị miếng thịt gà, theo thói quen, chị bóc da bỏ đi, bà chép miệng thở dài. Bà bảo là phụ nữ phải biết tiết kiệm, vun vén cho gia đình, không thể hoang phí như thời còn con gái. Ban đầu chị không hiểu ý, nhưng đến khi chị bỏ miếng da thứ hai đi thì bà bảo, con không ăn được da thì đưa mẹ ăn, bỏ đi như thế phải tội. Mẹ chồng nói thế làm sao chị dám bỏ da vào bát của bà, đành nhắm mắt, nhắm mũi ăn. Chồng chị ngồi cạnh cũng không nói gì.
Lần sau nhà làm ngan,..